LIKE để cổ vũ Tạp chí có thêm động lực viết bài nhé bạn!
"Tôi mệt mỏi quá, mệt rã rời. Ngay bây giờ đây chỉ cần 1 cái xô nhẹ cũng đủ làm tôi ngã dài trên nền đất. Kể từ cái ngày phát hiện ra mình khác biệt so với đám bạn nam tầm lứa tôi vô tình bị kéo vào trò chơi đối kháng tâm lí với xã hội và với chính bản thân.
Tôi yêu con trai ! Sinh ra trong 1 gia đình với truyền thống hướng nội, bố tôi là con trai cả nên trọng trách của đứa cháu đích tôn đặt trọn lên vai tôi vì tôi là con trai duy nhất mà lại có tới 6 chị gái.
Năm học lớp 2 tôi đã bắt đầu cảm thấy thích những bạn nam trong lớp thay vì là các bạn nữ, kể cũng lạ, tôi có thể chơi đùa thoải má với đám con gái nhưng lại trở nên e dè trước lúc con trai. Đến năm lớp 7 khi Internet với dài cánh tay quyền lực đến khu vực nông thôn chúng tôi và nhờ đó tôi biết mình là ai, tôi biết mình không phải đang mang bệnh lạ và thật may mắn là có nhiều, rất nhiều người giống mình, như vậy là từ nay tôi không còn cô độc như cái suy nghĩ mà bấy lâu nay tôi phải đắng cay nuốt vào tim mỗi ngày.
Tôi thật may mắn vì biết rằng còn rất nhiều người giống mình ngoài kia
Sau khi bị gia đình phát hiện "tình trạng" của mình, mặc dù bị gia đình cấm cản và 1 thời gian dài vứt bỏ coi như không tồn tại, đôi lúc tôi cảm thấy tuyệt vọng và tìm đến cái chết nhưng thật không may là tôi lại là 1 người mạnh mẽ tôi không đầu hàng số phận, không cam tâm bị người ta quyết định và đặt định kiến lên bản thân, nên tôi đã quyết định come out và đấu tranh giành lại quyền lợi cho mình.
Như bạn biết đấy, không có con đường nào là không có chông gai trong khi con đường tôi đi lại là con đường gần như đi ngược lại với định kiến của xã hội thì nó còn gian nan gấp bao nhiêu lần. Tuy phải dừng việc học đầu năm cấp 3 vì gia đình không muốn tôi có cơ hội tiếp xúc với " những thành phần không tốt" nhưng tôi lại không lấy đó là lý do cho mình buông xuôi.
Nước chảy thì đá mòn, tôi dùng 3 năm tiếp theo để gây dựng hình ảnh 1 người đồng tính có ích cho xã hội và có hiếu với gia đình, tôi tận dụng mọi cơ hội để đưa những hình ảnh đẹp đẽ, đáng quý nhất của LGBT đến với gia đình và tôi muốn chứng minh cho mọi người, không chỉ là gia đình, bạn bè và xã hội thấy rằng chúng tôi- những người đồng tính không phải là những người mang bệnh, chúng tôi có ích và luôn cống hiến hết sức cho xã hội và tôi đã thành công.
Tôi dùng 3 năm tiếp theo để gây dựng hình ảnh 1 người đồng tính có ích cho xã hội và có hiếu với gia đình
Khách quan mà nói, đối với đám bạn cùng lứa, tuy là đứa con trai nhưng những chuyện mang tính chất tỉ mỉ, khéo léo tôi vẫn hoàn thành tốt, những công việc mang tính chất lao động tay chân tốn sức tôi vẫn lam được thì thay vì 1 đứa con trai suốt ngày nhờ mẹ giặt đồ nấu cơm, đơm cúc vá đồ thì tôi đây có thể làm thay phần mẹ; đối với 1 đứa con gái yếu đuối mong manh không chẻ nổi khúc gỗ thì tôi cũng phụ được cả ba.
Vậy chẳng phải mẹ tôi quá hời rồi còn gì nữa Mạnh mẽ và cứng rắn, nhưng ai cũng có những giây phút yếu mềm, càng ngày càng lớn, áp lực cuộc sống mưu sinh đè nặng lên đôi vai khiến tôi như muốn chết đi được 1 lúc.
Là một con người ai cũng cần có 1 người để sẻ chia những vui buồn. Nhìn đám bạn ấp ôm hạnh phúc tôi cũng cảm thấy tủi thân lắm. Đôi khi muốn có ai đó bên cạnh, chỉ cần ngồi bên cho tôi mượn bờ vai nghỉ mệt vài phút, cho tôi ghé đầu hít thở cái hơi ấm giúp lấy thêm sức mạnh để mà tiếp tục chống chọi với những thử thách trước mặt, nhưng muốn hoài mà có được đâu.
Đôi lúc tôi cũng cần một bờ vai, một cái ôm của ai đó dành cho mình.
Gia đình tôi nay thoải mái và vui vẻ hơn trước kia nhiều, má tôi thì chỉ có 1 lần đề cập tới vấn đề cưới sinh của tôi rằng muốn tôi lấy vợ để yên bề gia thất như người ta, nhưng với cái tuổi 18 này thì cưới ai đây chứ?
Với lại tôi bảo má: "con trai má chưa đủ khổ hay sao mà má còn muốn làm khổ con gái nhà người ta?" Thế mà từ đó đến nay má tôi không nhắc đến nữa, còn mấy chị tôi thì cứ trêu muốn thấy mặt thằng rể út muốn sao được khi mà em mấy chị chả có ai ngó tới, chả có ai yêu thương. Cảm ơn các bạn đã lắng nghe tâm sự của tôi.
Theo: boyvietnam.net
0 nhận xét:
Post a Comment