LIKE để cổ vũ Tạp chí có thêm động lực viết bài nhé bạn!
Gửi nhóc mập hàng xóm của anh!
Anh biết em cũng 3 năm rồi. Anh cưới vợ. Vợ anh là hàng xóm của em. Lần đầu anh gặp em là lúc em qua nhà phụ vợ anh chuẩn bị mấy thứ decor trong đám cưới vì em là designer. Kết quả là phòng tiệc cưới của 2 vợ chồng anh hôm đó khác hẳn với lối trang trí 10 đám như 1 của cái nhà hàng quê mùa này. Ai đến cũng suýt soa khen ngợi. Anh cũng nở mặt khi mấy nhỏ bạn trầm trồ khen cái bàn chào khách khác lạ của em "bày" ra và hỏi anh "thỉnh" em từ đâu về. Anh chỉ cười cười không trả lời vì lúc đó anh không quen biết em. Sau đám cưới thì anh dọn về nhà vợ. Tức là anh cũng đã là hàng xóm của em.
Nhưng dù mang tiếng là hàng xóm nhưng hiếm khi thấy em. Sau mấy hôm đám cưới em cũng biệt tăm. Hỏi ra mới biết từ bé đến lớn em ở Sài Gòn chứ không ở đây. Thỉnh thoảng mới về thăm nhà. Mà mỗi lần em về đều ở trong nhà rất ít ra ngoài giao tiếp. Mỗi lần anh cố tình bắt chuyện hay hỏi gì em em đều trả lời nhát gừng kiểu như cho có rồi lẩn mất. Lúc đó anh nghĩ em chảnh với mắc bệnh công tử Sài Gòn như bao đứa con trai khác sống ở trên đó. Tự nhiên anh thấy ác cảm với em. Nhưng không đúng.
Nhìn cách em vô tư giỡn với con chó nhỏ sau vườn, rồi nhìn những lúc em làm việc nhà, nấu nướng các kiểu này kia và cách nói chuyện dạ thưa lễ phép với mọi người thì suy nghĩ của anh về em cũng đã có phần tích cực hơn. À. Cũng có những lúc em cũng "tăng động" đó chứ. Mặc dù rất hiếm hoi. Những lúc anh nghe tiếng em cười nói oang oang trước sân thì y như rằng có sự xuất hiện của vợ anh kế bên. Vì từ nhỏ tới lớn em chỉ chơi với đúng vợ anh. Theo như em nói thì cổ là "Bà chị già chát chúa" của em. Nhìn hai chị em đùa giỡn um sùm cứ như hai đứa nhỏ mà tự nhiên anh thấy một cảm giác lạ lạ trong lòng. Nhìn em lúc đó dễ thương lắm. Rồi hơn 1 năm nay em về dưới này nhiều hơn vì sau khi ba em mất em muốn về nhà với mẹ nhiều hơn. Anh cũng thấy vui vì cậu nhóc hàng xóm có ở nhà nhiều hơn. Không biết tại sao. Rồi anh cũng tìm được một vài cơ hội để nói chuyện rồi giỡn chọc em cười và dần dần thì tụi mình cũng thân nhau hơn không còn xa lạ như ban đầu nữa. Không biết có phải vì có nhiều cơ hội gần gũi nhau nên càng ngày anh càng thấy thích em. Anh thích sự vô tư và nhẹ nhàng của em. Thích cái cách em cười và làm người khác cười. Thích những khi em hát vu vơ vài ba câu nào đó... Cái thích không đơn thuần là cái thích bình thường giữa hai người bạn, hai người anh em nữa mà nó đã mở rộng ra một phạm trù khác. Phải. Anh đã yêu em. Và đột nhiên anh muốn thử xem em có phải là gay không bằng cách đụng chạm thân thể với em. Ngu ngốc và vô văn hóa quá em nhỉ? Nhìn mặt em đỏ lên cùng ánh mắt trốn tránh khi thấy anh cởi trần đứng áp sát nói chuyện rồi bá vai bá cổ em anh cũng đoán được phần nào. Nhất là cái lần anh rủ em đi bơi dưới suối. Anh đã liều kéo em xuống mặc dù em không muốn bơi vì không biết bơi. Biểu tượng cảm xúc pacman Lúc anh ôm chặt em lôi từ dưới suốt lên vì em bắt đầu sặc nước anh thấy tim em đập nhanh lắm. Em cũng không dám nhìn thẳng anh. Lúc đó anh nhớ ra anh không mặc gì ngoài 1 cái quần lót. Sau lần đó anh không thử em nữa vì anh tự thấy mình vô duyên quá. Tự nhiên lại thử em như vậy.
Rồi chợt anh thấy vui khi Tết vừa rồi vô tình thấy màn hình điện thoại của em hiển thị lên page Cfs này. Lúc đó anh đã chắc chắn được 100% em là gay giống anh. Nhưng em là gay thì đã sao? Anh đâu có cơ hội gì với em. Anh là người đã có vợ và con gái được 2 tuổi. Anh không thể thổ lộ cho em biết tình cảm của anh. Mà nếu có thì làm sao em chấp nhận được chuyện anh đã dùng bà chị mà em rất quý mến để qua mắt gia đình. Ngay khi anh quyết định lựa chọn con đường cưới vợ này thì xem như anh đã không còn cách để quay trở lại. Anh không dám nhận anh là một người hoàn hảo nhưng anh biết anh cần phải có trách nhiệm với gia đình của anh...
Thôi thì anh chỉ mong em hạnh phúc, mong em tìm được người em thương. Vậy là được. Còn tình cảm này của anh dành cho em chỉ có thể giấu trong lòng mà thôi. Nếu cuộc sống này có thể thành hiện thực mỗi lần nói Giá Như thì hay biết mấy...
Yêu em.
Nguồn: Gay 18+ Confession
0 nhận xét:
Post a Comment